(DIENBIEN)- Thế là đang khóc bỗng nhiên em, à không, hết yêuthương rồi, bây giờ gọi là cô ta, cười khì khì. Cô ta nhái giọng tôi“Người ta... người ta… Trẻ con khiếp!”Tôi tưởng tôi có thể chết vì tức, tức mà chết. Nhưng khùng sao, lúc ấy tôi lại ngẩn ra vì cái điệu bộ ơi à… dễ thương kì lạ đó! Mấy người còn lại trong phòng không chịu nổi nữa, cười khành khạch. Tự nhiên có hai đứa diễn trò cho họ xem. Nhưng có một số thằng không giấu được tức tối. Em xinh thế kia, nó cũng ước làm nhân vậtchính, dù là trong… trò hề! Brừm… Tiếng xe ông thầy đi đâu về. Bỗng nhiên em đứng phắt dậy,vất cả bản vẽ cả chì cả gôm, tuôn đi như một cơn lũ ra cửa. Mà điều đáng nói nhất là em lôi tuột tay tôichạy theo em!
Mặc kệ ông thầy trẻ nhìn theo ngẩn ngơ, lắp bắp chưa kịp nói gì,tôi sung sướng trong cái cảm giácào đi cùng em. Thấy mình giống cô dâu, à quên, chú rể chạy trốn quá thể.

Ảnh minh họa
Hai đứa đi xe đòn dông của tôi. Em vất cả túi xách lại, không có chìa khóa.
- Cậu nhóc chở tôi!
- Đã bảo không phải cậu nhóc! Thế còn xe cô?
- Thầy sẽ phải giữ!– em nói tỉnh queo, tót lên đòn dông xe tôi ngồi.
- Ừ thì đi! Nhưng mà đi đâu?– Bỗng nhiên tôi ngẩn ra. Cuộc “bỏ trốn” ngớ ngẩn này chưa được hoạch định.
- Đi đo mắt! Hồi nãy cậu thách tôi mà.
Thế là tôi ngoan ngoãn chở em đến… hiệu kính. Mắt tôi cận 0,5 độ. Em đắc chí cười ha ha. Em cũng đo! Mắt em lên đến 3 độ, thảo nào cứ nhìn ra tôi là cậu nhóc. Hai đứa đợi người ta loay hoay với khách khác, bấm nhau chuồn. Đo mắt thì tất nhiên là không mất tiền! Nhưng chủ hiệu kính không tính đến trường hợp có người đến đo mà không mua kính.
- Còn chỗ nào free nữa nhỉ?– Em nhướng mắt hỏi tôi.
- Ra kênh ngồi. Chả ai tính tiền!
- Hôi!
- Có đoạn không hôi!– tôi hào hứng.
Thế là tôi và em ngồi ở bờ kênh lộng gió. Cảnh tượng giống như giấc mơ của tôi ngày đầu gặp em. Tiến trình thúc đẩy nhanh đến bấtngờ! Tôi mua hai bịch nước mía, cái này thì mất tiền, nhưng không đáng kể.
- Vì sao cô khóc thế?
- Cậu thích rock không, cậu nhóc?
- Không phải cậu nhóc!…
Chúng tôi bàn về rock.
- Vậy thì hồi nãy ai làm cô khóc?
- Thế còn thơ Walt Whitman, cậu nhóc?
- Không phải cậu nhóc!…
Chúng tôi lại nói về Walt Whitman.
Để tôi kể tóm tắt lại cho các bạn nghe, cứ theo cách đó, chúng tôi đã nói về Harry Potter, nhạc Quốc Bảo, bóng rổ, games, phim The Notebook… Mãi đến khi mặt trời xuống đỏ thẫm dòng kênh, tôi vẫn chưa biết vì sao em đã khóc.
- Cảm ơn nhé, cậu nhóc! Một ngày thú vị!– Vất bịch nước mía rỗng vào thùng rác cách đó 5m, một cách chính xác, sau cùng em nói.
- Không phải cậu nhóc! Ngày mai cô sẽ vẫn đến lớp vẽ chứ?
- Có, nhưng đừng hi vọng. Tôi với cậu sẽ dừng lại ở những điều lãngmạn nhẹ nhàng và thoáng qua như thế này thôi.– Em mỉm cười, nói thẳng thừng.
Tôi hơi choáng. Nhưng rồi tôi nhún vai. Hai đứa chở nhau về lớphọc vẽ. Trên phố dài vụn bóng hoàng hôn, em và tôi vừa đi vừa hát. Tôi nhại lại một câu hát vừa nghĩ ra trong đầu“Biết đâu bỗng em thấy tim ta thật rộng, và em quên đi lời ánh dương…”.Em cười“Khá lắm cậu nhóc! Nhưng ít có lí!”,“Không phải cậu nhóc! Nhưngbiết đâu đấy!”…
Nếu bạn là người lãng mạn, tôi yêu cầu bạn dừng nghe ở đây. Tôichẳng muốn bạn nghe xong lại rủa sả tên tác giả đầu óc ngớ ngẩn. Nếu bạn là người trung tính, tôi cũng yêu cầu bạn dừng ởđây. Tôi muốn gieo vào bạn chút gì lãng mạn. Còn nếu bạn là ngườithực tế, bàng quan trước mọi tìnhhuống, tôi sẽ thành thật mà nói rằng bạn càng nên dừng ở đây, bởi từ đầu câu chuyện ngô nghê của tôi đã chẳng mang lại nhiều bận tâm cho bạn. Tôi nào muốn tốn thêm thời gian của bạn làm gì.
Nhưng nếu bạn đã nghe đến đây rồi, thì cá một ăn mười rằng bạn sẽ phớt lờ mọi cảnh tỉnh của tôi mà nghe tiếp. Trí tò mò là cái tội chung của con người từ ngày khởi thủy. Nào, được rồi, đừng cáu lên thế, tôi kể tiếp ngay đây.
Em… hơn tôi ba tuổi, học khoa nộithất ở cái trường đại học mà tôi mơ ước thi vào. Lâu ngày không vẽ tượng, chỉ lo làm dự án nọ kia, em… nhớ. Thế là em vác bút đi học lại với “lũ nhóc” cho vui. Rồi em gặp thằng nhóc tôi.
Còn cái hôm em khóc ấy, là vì người yêu em không kịp lấy vé cho em đi xem chương trình ca nhạc mà em đợi từ rất lâu rồi. Thếlà hắn ta phải tất tả chạy đi mua vé chợ đen. Nhưng mặc hắn, lỡ làm già, em cứ ngồi đó khóc. Rồi để gia tăng kịch tính và hả giận, em lại còn kéo tay một thằng nhóc chạy trốn giữa thanh thiên bạch nhật, chạy ngang qua mặt hắn cho hắn biết tay, tức chơi! Này bạn, tôi có cần phải nói rõ ra “hắn” - người yêu em là cái ông thầy dạy vẽ trẻ măng, hắc ám của tôi không?Tôi biết chuyện này chả phải do em kể đâu. Em mà kể ngay từ đầu thì tôi đã cóc thèm khổ sở đến thế. Ngay hôm sau khi lò dò đi học, thầy trẻ đã khoác vai rủ tôi đicà phê, hỏi han cho ra lẽ. Tôi nhắm mắt nói bừa:
- Em là em họ!
- Ôi, thế mà thầy chẳng biết gì. Thảo nào hai chị em cứ thậm thụt,nhấm nhẳng với nhau suốt. Thầy hỏi, cô ấy còn cứ lấp lửng là có lẽ phải “đá” thầy để theo “người tình nhỏ bé” thôi!
Đến đây thì sang màn quân sư quạt mo. Nếu là bạn, bạn sẽ làm sao? Nghỉ học vẽ ở đấy, rồi cũng sẽ quên, bạn định khuyên tôi thế chứ gì?
Nhưng… xin lời khuyên thế thôi, chứ bạn có nói gì cũng chả lay chuyển được tôi đâu. Tôi cứ đi học tiếp, hàng ngày lại lên ngồi choán trước mặt em, mặc cho em càu nhàu là cậu nhóc này nọ, mặc cho ông thầy nhìn tôi trìu mến đầy ngây thơ. Chỉ với một hi vọng mong manh thôi: biết đâu bỗng em thấy…
Đó là cách của một thằng con trai mười tám tin tưởng vào một việc gì đó. Dù là hơi hoang đường mộtchút.
(Kết truyện)