Ước gì có thể khấu cái khoản tiền mua sắm của bọn con gái để lập ra những viện nghiên cứu và pháttriển games. Thế thì cái ước mơ “Game thủ đỉnh đỉnh đỉnh” của tôisẽ chẳng còn bị bố mẹ cười vào mũi và phũ phàng gôm xóa, thay bằng giấc mơ kiến trúc sư của bố mẹ. Cái hiện tượng “Giấc mơ cha đè nát cuộc đời con” như vầy không hiếm. Như thằng bạn tôi mới hoàn cảnh. Cuộc đời nó mê làm kinh doanh bao nhiêu thì bố mẹ nó muốn nó làm thầy giáo bấynhiêu.
Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân– MC: Quỳnh Windy- Kỹ thuật: Hiền Lương Lớn- Biên tập: Greenstar
Mà một ông thầy giáo mang đầu óc kinh doanh thì… trời ơi. Rồi như con bạn của thằng bạn tôi, thích làm ca sĩ lại bị bố mẹ bắt thi vào khoa tai mũi họng! Đến đây thì tôi ngọng, không dám bình luận nữa. Cái mối liên hệ sâu xa giữa ước mơ và thực tế tôi nào hiểu thấu… Mà khoan nào, tôi đang nói cái gì ấy nhỉ? À, tôi thì tôi chẳng bao giờ bận tâm nghiêncứu về bọn con gái. “Chúng nó” chỉ là những tạo vật bình thường nhan nhản ngoài phố, áo nọ quầnkia…
Cho đến khi em xuất hiện!
Vào một ngày nắng nóng, nóng đến không còn cảm giác nóng nữa, vì điên lên mất rồi. Em đến vàmưa xuống đời tôi một cơn mưa… nước sôi.

Ảnh minh họa- Này cậu nhóc, có thể xích cái lưng qua bên trái khoảng hai mươi lăm phân và cúi mái đầu lỗi mốt xuống khoảng mười phân hộtôi?– Em ngoáy cây bút chì sang trái, rồi xuống dưới. Tôi tròn mắt nhìn theo cử động chính xác đó. Đúng khoảng hai mươi lăm phân và mười phân.
May cho em đấy! Mọi ngày tôi đã, tôi sẽ – như cái bản tính căm thù con gái vô cớ của tôi – tròn mắt nhìn em rồi bảo:“Bạn có thói quen gọi yêu những người mình sắp nhờ vả là cậu nhóc à?”.Khốn nỗi cái trò này hay biến địch thành thù, rồi thành… “gì đó”. Thếnào em cũng tức khí lên, thế nào ta cũng cãi nhau, rồi thế nào sau trận cãi nhau em cũng… thích tôi. Này, cái này là qua thực nghiệm với nhiều trường hợp rồi em nhé!Em nhìn xem, kẻ thật thà đến ngờ nghệch như tôi nào dám nói điêu?
Nhưng mà tôi kịp nhận ra là trời ơi, sao cái lớp luyện thi mĩ thuật này lại có người xinh đến vậy? Có lẽ em chỉ vừa mới vào. Trong một tích tắc thôi tôi nhận ra căm ghét con gái không phải là căn bệnh mãn tính. Chỉ vì những người trước đây xuất hiện chẳng ai đủ sức công phá cái cổng trái tim mềm như bún của tôi. Bằng chứng là bây giờ, tôi hành động như một thằng ngố. Khác mọi lần!Mà ngu sao, mãi sau này tôi mới nhận ra cái nguyên lí theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Thế là tôi ngoan ngoãn dịch ghế sang trái đúng hai mươi lăm phân, cúi đầu xuống mười phân, cười dịu dàng không kém phần nồng nàn với em, rồi vờ cúi xuống vẽ tiếp. Ơ, sao em lại tròn mắt?! Xin lỗi thính giả, mạch suy nghĩ lúc ấy thế nào tôi kể nguyên vậy, tuyệt đối không xáo trộn, thế cho nên mới bật ra câu hỏi đầy thảm thiết ấy. Đến khi về nhà, soi gương lại cái bộ dạng đó, chính tôi cũng không khỏi ngẩn tò te vì cái bộ mặt vô duyên ấy, nói gì em.
Ngày đầu tiên gặp gỡ là thế. Tôi liếc nhìn em trên chục lần, bắt gặpánh mắt em liếc lại uy hiếp chỉ vài lần. Đó có gọi là thành công? Cuối buổi, ông thầy trẻ đi ngang, nhìn tôi, mắng“Hôm nay vẽ kém thế? Buồn ngủ à?”. Ừ nhỉ, từ khi trúng phải cú sét từ câu nói của em, tôi đâu vẽ tượng được nữa. Tôi vẽ tranh siêu thực, dựng hình be bét,đánh bóng sai nhè! Rồi thầy quay xuống chỗ em cười thân thiện “Khá lắm!”. Em mỉm cười sung sướng. Ê, sao em lại còn nguýt thầy! Thầy là thầy cơ mà, dù ông ấy chỉ mới ra trường đi nữa! Nhưng thôi, lúc được khen em có nhớ tôi không? Kẻ đã dịch sang trái hai lăm phân và cúi đầu xuống mười phân cho bức tượng mảng của em thành công ngoài dự kiến…Lần thứ hai tôi gặp em cũng ở lớpvẽ. Tất nhiên! Cái bản lĩnh và sự kiêu ngạo mười tám năm nay đâucho phép tôi tò tò theo em về nhà.Thế thì còn mặt mũi nào nữa! Mà em đi xe gas, tôi đi xe đạp cuộc. Nhìn cái kiểu em lên gas như thế, dù tôi có định theo em thì lúc đó dự định cũng sẽ chết từ trong trứng nước. May mà tôi chưa!
Tôi lại choán chỗ trước mặt em. Tôi hi vọng nghe lại cái câu nói ấntượng và chuẩn xác “dịch sang trái, cúi đầu xuống” bao nhiêu phân. Nhưng tôi tính già hóa non mất. Em sầm mặt. Em đứng lên.
Giờ thì ố là la, tôi tính non hóa già.Em kê ngang ghế ngồi bên cạnh tôi, lấy tờ giấy khác mặc dù có vẻ em đến sớm và đã dựng xong phần mặt. Thoảng mùi gì đó thơmơi là thơm. Chắc là từ tóc em thoang thoảng bay sang. Tóc em cắt ngắn, nhuộm màu rượu chát, muốn bay cũng chẳng được. Một cảm giác sung sướng truyền trong người tôi từ chân tóc đến đầu ngón chân cái. Có bao giờ nghĩ chỉ một sớm một chiều mà được ngồi gần em thế này.
- Này cậu nhóc, cậu vẫn thường ngồi choán trước mặt người ta thế hử?– em quay sang tôi, nói dịu dàng. Lại còn mỉm cười.
Ồ không, chính xác là giữ giọng bình thường một cách cố gắng cóchủ đích, và cười lịch thiệp có chủ đích.
- Xi… xin lỗi! Tôi không cố ý!– Tôi lắp bắp, vẫn hài lòng vì từ “xin” chỉ lặp lại có một lần.
- Chẳng có gì! Hỏi chơi thôi!– Em nhún vai, lại huơ huơ cây bút chì. Kiểu cầm bút chuyên nghiệp quá chừng!
Còn lần thứ ba?! Ô, xin thính giả đừng chán nản. Biến cố xảy ra ở đây. Nhưng cũng đừng mong đợi nhiều quá nhé! Dù sao đó cũng chỉ là biến cố đối với tôi, không phải với các bạn…
Vẫn như mọi hôm, em đến sớm hơn tôi. Chẳng có cái lớp guitar chết tiệt thì còn lâu nhé, tôi sẽ đón đầu. Ấy là mệnh đề nếu, còn thực tế thì tôi vẫn đến trễ. Nhưng trời ạ, lần này thì em cắm cúi vẽ, không ngước lên. Tôi lại xách ghế lên ngồi choán đằng trước, những mong lại có tình huống song đôi như hôm nào.
Nhưng tuyệt nhiên không! Em chẳng đằng hắng, chẳng nói xóc tôi một câu thật cay độc, chỉ ngồi yên. Tôi không dám quay lại nhìn, cho đến khi nghe tiếng thút thít. Mấy tên khác đang vẽ cũng quay lại nhìn em, rồi lại nhìn tôi làm tôi lúng túng. Cứ như thể vì cái thằng này nó ngồi choán chỗ cái em này, em ý vẽ chẳng được thế là emý ngồi khóc rất chi là bức xúc…
- Này, này, cô gì ơi!– Tôi khều khều vai áo em, ngượng nghịu với từ “cô” ra dáng người lớn củamình.
- Gì, để yên cho người ta khóc!– Em giãy nảy lên, nói to làm mấy người kia giật mình. May mà thầy đi đâu đó.
Họ lại nhìn cái thằng tôi. Rồi họ cười. Mà tôi ghét bị người ta cười vô nguyên do. Lòng tự ái của một thằng con trai làm tôi nổi xung lên, quên là mình đã thích em suốt… hai hôm nay. Tôi quát lại, cũng to tiếng như em:
- Người ta chỉ quan tâm cô bị cái gì thôi mà!
Em – bỗng nhiên – ngẩng lên trònmắt. Đôi mắt sau đôi kính tròn kiểu Harry Potter hoe hoe đỏ.
- Ơ, thế là cậu nhóc cũng biết cáu à? Mấy hôm nay tưởng chỉ biết vâng lời với xin lỗi thôi chứ?!
Tôi càng cáu điên:
- Thứ nhất tôi không phải cậu nhóc, thứ hai là khăn giấy đây, lau đi! Nước mắt nước mũi chảy dầm dề thế kia!
- Dầm dề?– Em bĩu môi, nhấn giọng Bắc chuẩn chứ chẳng phải pha pha như tôi –Cậu nhóc có bị cận không đấy?!
- Tôi à? Mắt sáng hơn quảng cáo Tobicom nhé, có cần cùng tôi đi đo mắt không? Mà đã nói rồi, người ta không phải cậu nhóc!
(Còn nữa...)